Độ ta không độ nàng vì sao?
Trước kia có một quận chúa, nhà của nàng nằm ở gần một ngôi chùa. Khi còn bé nàng thường theo cha đến chùa Lễ Phật.
Một lần chơi quanh chùa nàng không may ngã xuống ao nước của chùa gần chết đuối, may sao lúc đó một chú tiểu đang quét sân chùa thấy được đã tới cứu.
Từ đó, nàng đã quen thân với chú tiểu ấy và hứa với chú tiểu là lớn lên sẽ lấy chàng để báo đáp ơn cứu mạng, chú tiểu còn nhỏ chưa hiểu gì nhiều về chuyện thành thân nên để chiều lòng quận chúa ngày nào cũng đòi hứa với nàng chuyên này, chàng đã cười gật đầu.
Mỗi ngày nàng đều đến chơi với vị tiểu hòa thượng đó, còn đem theo đồ ăn ngon cho chàng. Tiểu hòa thượng tay cầm mõ, dáng vẻ rất ngại ngùng và cẩn thận dè dặt.
Thứ mà tiểu hòa thượng thích ăn nhất là kẹo hồ lô, tuy chàng chưa từng nói về điều đó, nhưng mỗi lần đến chơi với chàng, quận chúa đều đem cho chàng một xiên kẹo hồ lô.
Cứ như thế, 6 năm trôi qua, tiểu hòa thượng khi này đã là một hòa thượng đĩnh đạc uy nghiêm, tu vi càng ngày càng cao, am hiểu nhiều thư sách kinh kệ và võ công thiếu lâm cũng xuất thần, còn nàng quận chúa cũng là một thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều.
Một ngày nọ, cha của nàng đến tìm sư phụ của tiểu hòa thượng với nét mặt đầy lo lắng. Quận chúa cũng có vẻ rất kì lạ, không còn cười cũng không còn ầm ĩ huyên náo nữa.Tiểu hòa thượng cảm thấy thật khó hiểu.
Quận chúa hỏi: “Tiểu hòa thượng, ngươi có thích ta không?”
Tiểu hòa thượng im lặng.
Quận chúa lại hỏi: “Tiểu hòa thượng, vậy còn lời hứa năm xưa thì sao? Ngươi đã đồng ý lớn lên sẽ thành thân với ta mà”
Tiểu hòa thượng đáp lời: “A Di Đà Phật! Xin quận chúa thứ lỗi, người xuất gia không thể nạp thê thiếp”
Quận chúa nghẹn ngào nói: “Ta hiểu rồi”.
Lúc đó cha nàng trở ra, dự định dẫn nàng đi. Nàng một mực không đi, nhất quyết ở lại bên Tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng lại nói rằng “Nam nữ cách biệt, Quận chúa xin người hãy về nhà đi”.
Quận chúa hướng về phía tiểu hòa thượng hét to: “Ta thích ngươi”
Tiểu hòa thượng im lặng và đi về phòng mình.
Sau đó quận chúa không còn đến chùa nữa. Ngày thứ hai, ngày thứ ba rồi ngày thứ tư,…trôi qua cũng không thấy bóng dáng nàng. Còn tiểu hòa thượng tu vi ngày càng cao.
Bi kịch luân hồi
Cho tới một ngày nọ khi chàng đang chuẩn bị thuyết Pháp thì bỗng nghe một tin dữ – Quận chúa đã mất. Nàng toàn thân mặc giá y đỏ thẫm, treo cổ tự tử mà chết.
Thì ra, lúc đầu có một vị hoàng tử tâm địa xấu xa đã nhắm trúng nàng, muốn cưỡng hôn ép nàng làm thiếp. Nhưng nàng không bằng lòng, cha của nàng cũng vì hạnh phúc của con gái liền đi cầu xin sư phụ của chàng thương xót mà thành toàn cho hạnh phúc của con gái.
Thế nhưng sư phụ của tiểu hòa thượng cho biết rằng chàng là hiện thân sống của Phật, nên khó có thể vì chuyện nữ nhi mà bỏ lỡ tu hành.
Đêm trước ngày thành thân, vị hoàng tử kia đã uống rượu say và tìm đến phòng nàng, muốn cùng nàng động phòng trước. Hắn ta đã cưỡng ép và chiếm đoạt đi sự trong trắng của nàng.
Nhìn thi thể của nàng trong bộ váy xuất giá, đầu đội khăn hỷ đều màu đỏ, tiểu hòa thượng bật thốt lên rằng: “Nếu Phật đã không thể độ nàng, vậy ta sẽ thành ma để chở che cho nàng”. Ngày hôm sau, chàng liền tìm đến vị hoàng tử đã bức chết Quận chúa, với tu vi cao thâm của chàng việc tìm được và giết hắn là một chuyện không mấy khó khăn, chỉ một kiếm xuyên cổ, hắn đã lìa đời.
Sau khi đoạt mạng hoàng tử đó cũng chính là thái tử, chàng chính thức xa rời chính đạo. Vì ngày nhớ đêm mong cùng với sự cám dỗ của thế lực tà linh chàng đã chọn sống cuộc đời ẩn dật. Trong một lần ngồi thiền, chàng vì mải nghĩ về chuyện xưa, về những kỷ niệm thơ ấu với nàng và tự trách mình thất hứa khiến nàng phải chết đã làm cho chàng bị tẩu hỏa nhập ma và qua đời.
Vì giữ trong lòng nhiều uất hận nên linh hồn của chàng đã lạc vào ma đạo. Tuy nhiên nhờ thọ bẩm quyền năng chánh pháp trước đó, nên chẳng mấy chốc chàng có được sức mạnh khuynh đảo đất trời. Chàng quyết định một lần xuống tận địa ngục, náo loạn âm giới để tìm cho ra tung tích đầu thai của nàng.
Đoán biết có kẻ náo loạn chốn âm ty, Địa tạng Vương Bồ Tát đã không ghi tên nàng trong sách sinh tử, mà lặng thầm cử linh thú của ngài là Thính Thế đưa nàng thoát khỏi âm ty để lánh nạn. Cầm theo “hồi ức phù” là đạo phù nàng sẽ cần dùng đến trong trận chiến chánh tà của 18 năm sau.
Bất lực vì không tìm kiếm được nàng, chàng càng điên loạn đập phá chốn âm giới. Thả ác ma bị giam nhốt, đe dọa Hắc Bạch vô thường…Sau cùng nhận được lời nhắn của Địa tạng Vương, 18 năm sau trên trần gian sẽ gặp lại nàng. Nên chàng quyết định rút lui ẩn dật chờ ngày gặp lại người thương.
18 năm sau, oan trái thay nàng trở thành môn hạ của Trường Lưu Sơn – là danh môn chánh phái trong tam giới. Khi gặp lại nàng, tình cảm trỗi dậy. Nhưng đáng tiếc lúc này chàng đã trở thành đại giáo chủ uy phong, thống lĩnh ma giới. Còn nàng thì lại thuộc về chánh phái. Cuộc chiến chánh tà khiến mối tình ngày càng oan nghiệt. Kẻ đau thương người day dứt. Chàng thề bảo vệ nàng, còn nàng thi khao khát một ngày chàng quay đầu trở về đường chính.
Trên đỉnh tuyết sơn, trận chiến chánh tà đã diễn ra. Chánh phái lập “vạn tiên trận”, nhốt chàng và các thân tín. Lúc này chưởng môn Thanh vân môn là Thiên Thành Tử đã vận dụng tru tiên kiếm tung đòn chí mạng với mục đích đoạt mạng chàng. Nhận biết chuyện xảy ra, nàng cay đắng dùng “hồi ức phù” mà Địa tạng Vương đã tặng, cộng với hồn phách của bản thân tạo thành khiên chắn bảo vệ chàng khi tru tiên kiếm phóng tới.
Uy lực tru tiên kiếm quá mạnh đã phá hủy đạo phù và đánh tan hồn phách của nàng, khiến nàng vạn kiếp không thể siêu thoát. Trong giây phút sinh tử cận kề, giọt nước mắt của nàng đã rơi xuống và đọng lại trên tay chàng. Nhìn người mình yêu thương một lần nữa vong mạng, lòng hận thù của chàng bỗng dưng vụt tắt. Chàng nhận ra rằng: “Trả thù rồi thì sao chứ? Ta và nàng dù gặp mặt cũng mãi mãi không thể chung bước. Đời vô thường, chỉ một cái quay lưng là mãi mãi lạc mất nhau.”
Lời kinh năm xưa vang vọng trong chàng khi tâm ma đã bị triệt tiêu “Ưng vô sở trụ, nhi sanh kỳ tâm”. Khiến chàng bừng tỉnh, và quyết tâm phải tu đắc để một ngày nào đó có thể quay lại cứu lấy nàng. Âu cũng là kiếp nạn cuối để chàng có thể đắc đạt Niết Bàn.
Sau khi nàng hồn siêu phách tán vì đỡ Tru Tiên Kiếm. Chàng quyết tâm tu tập để nâng cao tu vi hầu tìm cách thu hồi hồn phách của nàng để cải tử hoàn sinh.
Thấm thoát đã 500 năm trôi qua, đạo hạnh và tu vi của chàng ngày càng cao thâm hơn nữa, Niết Bàn đã cận kề. Chàng cũng đã triệu tập đủ thập nhị thần khí để mở ra sức mạnh Hồng Hoang, hầu mượn sức mạnh này để dịch chuyển thời gian, quay về quá khứ, với mong muốn về lại khoảnh khắc khi Tru Tiên Kiếm phóng tới sẽ kịp thời thu gom hồn phách của nàng.
Sức mạnh Hồng Hoang là sức mạnh thượng cổ, những ai có thể lấy được nó thì có thể thống nhất Tam Giới, định được Càn Khôn. Vì thế mà nó cũng sẽ thu hút không ít yêu ma, quỷ thần trong các cõi dòm ngó. Ma Vương cũng đã lên kế hoạch cướp lấy sức mạnh này. Để thực hiện ý đồ hồi sinh Thiên Ma, là những kẻ luôn tìm cách muốn trả thù Đức Phật.
Ngày chàng sử dụng mười hai thần khí để mở cánh cửa luân hồi trở về quá khứ thì vô tình đã bị Ma vương dùng phép thuật cướp lấy chân nguyên của nàng và dùng Ngọc Thần Định Hải giam nhốt nàng dưới đáy đại dương. Với ý định sai khiến chàng sử dụng sức mạnh Hồng Hoang để thực hiện ý định triệu hồi Thiên Ma.
Một lần nữa, kế hoạch cứu nàng bị gián đoạn, lần này chàng quyết định không nhờ đến chư thiên, thần Phật mà tự mình xuống dưới đáy đại dương để phá hủy Ngọc Thần Định Hải nhằm cứu thoát nàng. Chàng đau buồn ngước mặt lên trời mà thốt lên: “Tại sao, tại sao…số kiếp của nàng lại phải gánh chịu nhiều những đau thương cùng cực như thế này? Nếu trời đất, vận mệnh đã không độ nàng, thì chính ta sẽ độ nàng thoát kiếp nạn này.?
Phá hủy Ngọc Thần Định Hải, chàng đã có một trận chiến thư hùng với Ma Vương. Sau cùng chàng đã hàng phục và đoạt được chân nguyên của nàng. Tuy nhiên, trong quá trình giao chiến do sức mạnh của Hồng Hoang quá lớn đã làm tổn thương chân nguyên của nàng, khiến dù cứu được nàng nhưng hồn phách không hòa hợp được như xưa. “Vãng sanh chú” cũng mất tác dụng.
Hàng Long La Hán và Liễu Hạnh Thánh Mẫu cứu giúp Tam Giới
Chàng tìm đến Tiên Sơn để mượn Vô tự thiên thư với mong muốn tìm lời giải đáp. Vô tự Thiên Thư cũng không cho chàng câu trả lời thỏa đáng. Có lẽ không ai trong Tam giới có thể cứu được nàng ngoại trừ Đức Thế Tôn – Như Lai.
Chàng đau buồn, trở về Linh Sơn để xin lời dạy của Phật Tổ với mong muốn cứu sống được hồn phách của nàng.
Khi đó Như Lai hỏi Chàng: “Con có chấp nhận mất Kim Thân và 500 năm tu vi để hồi sinh cô ấy không?”
Ngài nói thêm: “Hãy nhớ rằng, nếu mất Kim Thân thì con sẽ không còn cốt Phật nữa mà trở thành người phàm hoàn toàn. Khi đó sẽ chịu sự chi phối của sanh – lão – bệnh – tử trong nhân gian”.
Chàng không chút do dự mà đồng ý ngay. Chính lúc này, kim thân của chàng đã cùng với sức mạnh Hồng Hoang mà chàng đã có được kết hợp lại làm một. Đức Phật mỉm cười và giúp chàng chuyển hóa sức mạnh ấy trở thành nguyên thần và hồi sinh nàng.
Từ đó, cả hai đã hoàn toàn trở về với xác phàm, chàng vui sướng khi ở cạnh nàng và nói với nàng rằng: “Ta cũng thích nàng, ta sẽ giữ lời hứa năm xưa, sẽ thành thân với nàng”.
Chàng và nàng đã trở về xác phàm và sống với nhau hạnh phúc. Vì mang lấy xác phàm nên cả hai chịu sự chi phối của sanh – lão – bệnh – tử. Nên ba năm sau, khi nơi họ sống gặp trận đại dịch, nàng không may mắc phải, lâm vào bệnh nặng và qua đời. Cơn đại dịch bùng phát kéo dài, chàng vì phần thương nhớ nàng vì phần cũng mắc bệnh nên qua đời không lâu sau.
Linh hồn của cả hai đã gặp nhau tại sông Vong Xuyên, tại đây dường như hai người đã giác ngộ. Vì bi ái như gió thoảng mây trôi, đời người mong manh vô thường. Nên họ không còn mãi chấp mê bất ngộ nữa.
Đức Phật trên cao thấu hiểu và nở nụ cười từ bi. Lời khuyên của người vang xuống tới sông Vong Xuyên. “Nếu cả hai con đều đã giác ngộ, thì hãy chăm chỉ tu tập, từ bỏ chấp niệm mà tu thành chánh quả”
Sau khi cả hai tu tập tích lũy công đức, chàng trở thành Hàng Long La Hán có thần thông quảng đại, đạo hạnh trang nghiêm. Còn nàng thì trở thành Liễu Hạnh Thánh Mẫu.
Cả hai bay tới Linh Sơn để nhận sắc chỉ của Như Lai. Tại đây, chàng cũng nêu thắc mắc với Như Lai về mối tình của mình. “Thưa Đức Thế Tôn, người có thể cho con biết tại sao mối tình của chúng con lại oan trái như thế không?”
Như Lai nhìn cả hai và nở nụ cười. Sau đó cất tiếng nói:
“Vạn sự trên thế gian này, đều không thể thoát khỏi nhân quả tuần hoàn. Con chính là hiện thân của Nan Đề Mật Đa La tôn giả, là một trong 18 đệ tử của ta. Vì thế gian rơi vào cảnh mạt pháp mà phải tái sinh để bảo vệ chính đạo.
Ở kiếp thứ 400 của con, con đã gieo duyên cứu sống một cây liễu nhỏ mọc bên đường. Thực chất cây liễu đó chính là con gái thứ 2 của Ngọc Hoàng Thượng Đế, do phạm lỗi Thiên Đình nên bị phạt đày xuống trần gian làm cây liễu nhỏ. Vì ở trên vùng đất oán khí cây cỏ héo úa, nên cây liễu cũng gần chết khô, cho tới khi được con cứu sống. Cảm kích ơn cứu mạng, cây liễu đó đã ngày đêm tu luyện mong được trả lại ân tình này.
Cho đến kiếp thứ 432 của con, khi con đạt đến cảnh giới thiền và đang nhập định dưới gốc cây liệu này. Thì chẳng may nơi ấy xuất hiện trận lốc xoáy dữ dội. Liễu cô nương đã dùng toàn bộ pháp lực yếu ớt của mình để bảo vệ cho con. Vì đạo hạnh còn thấp nên cô ấy đã hi sinh chân nguyên của mình nhằm cứu lấy thân xác của con. Như thế, nàng cũng đã gieo một nhân duyên với con, cho nên con và nàng phải trả cho hết nhân duyên ấy trước khi con có thể nhập Niết Bàn.
Do có công bảo vệ La Hán tu hành nên nàng ấy đã được Thiên Đình giảm tội, chuyển kiếp cho đầu thai thành Quận chúa trong hoàng tộc và gặp gỡ con như con đã biết.”
Chàng suy tư và trả lời: “Thưa Đức Thế Tôn, nếu chỉ là một ân tình cứu mạng thì chỉ một kiếp đã có thể trả hết rồi? Sao lại có thể kéo dài duyên nghiệp của chúng con tận vài trăm năm?”
Phật ôn tồn đáp lời chàng: “Bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó, duyên đã gieo nơi trần thế thì trước khi con đạt Niết Bàn con cũng phải trả nợ cho cô ấy ngay tại trần thế. Nhưng vì ta và Thiên Đình biết 500 năm sau Tam Giới sẽ gặp nạn, và cần có người đủ mạnh mẽ để cứu được Tam Giới.
Sức mạnh vĩ đại nhất của nhân gian chính là Tình Yêu. Khi đạt đến trạng thái sẵn sàng hi sinh cả tính mạng vì người mình yêu thì khi đó người ấy sẽ có thể hấp thụ được sức mạnh của vũ trụ bao la mà chống lại sự tuyệt tình máu lạnh của Thiên Ma.”
Được Thế Tôn giải đáp, chàng và nàng đã hiểu, lạy tạ Đức Phật, nhận sắc chỉ mà lui. Mãi về sau, Hàng Long La Hán và Liễu Hạnh Thánh mẫu vẫn còn thường hiện thân xuống trần gian làm nhiều việc cứu nhân độ thế cho tới ngày nay.
“Tự thân nàng hãy cứu độ nàng”
Phật ngự toà uy nghi quá
Cứu giúp nhân sinh khổ nạn
Đời người còn si, dục, tham
Cứ mãi không buông xác phàm
Vào chùa tịnh tâm hỡi nàng
Bồ đề xin kết thiện duyên
Kệ kinh ngày đêm gìn giữ
Lòng ta nguyện hướng Thế Tôn
Cõi đời này mông lung quá
Ái ố chi thêm đoạ đày
Lòng này bám chấp vì đâu
Muốn thoát xin hãy quay đầu
Nguyện lòng nương theo Đức Phật
Giữ gìn manh áo cà sa
Tự thân nàng hãy cứu độ nàng
Tự mình soi gương phản chiếu
Sẽ thấy ngay nơi trở về
Phật độ khắp chốn trần gian
Cứu giúp ta khỏi cõi tạm
Trở về tịnh tâm Niết Bàn
Hồng trần bụi rửa đoạn qua
Mắt từ bi nhìn nhau
Sầu đau rồi cũng sẽ qua
Tự mình tu không thối chuyển
Chớ để hoen ố cửa thiền
Ngàn vạn duyên kiếp lầm than
Chớ trách chi thêm sai loạn
Lạy Phật xin tu kiếp này
Bồ đề nương náu từ đây
Nàng ơi đời tu không đợi người
Này người đời xin hãy nhớ
Hãy giữ chân nguyện của mình
Cuộc đời nay mai hợp tan
Tiếng mõ câu kinh chớ loạn
Bồ đề chuyên tâm hỡi nàng
Hồng trần thoáng chốc rồi qua
Oán tình xin đừng tiếp
Phàm trần này đâu mãi đâu
Nguyện thầm tay chuông tay mõ
Phá nát si mê cõi đời
Hỉ nộ ái ố sẽ qua
Cố tĩnh tâm hơn nhé nàng
Lạy Phật con xin kiếp này
Ngày ngày chánh pháp tịnh tu
Tự thân nàng ơi hãy độ nàng”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét